Loài
người, trong quá trình tồn tại và phát triển, cũng không ngừng phân công, phân
chia lao động mỗi người một nhiệm vụ theo sở trường và kiến thức được rèn
luyện, đào tạo ngày càng chuyên sâu năng suất lao động mới cao được. Trong xã
hội chúng ta ngày nay cũng vậy, sự phân công lao động xã hội ngày càng chuyên
sâu hơn, tỷ mỷ và cụ thể hơn. Chẳng hạn, chức năng kiểm soát, bảo vệ rừng là
của những người có trách nhiệm kiểm soát, bảo vệ rừng, chống lại những kẻ “lâm
tặc” chuyên môn phá hoại, khai thác rừng trái phép. Đã có cán bộ kiểm lâm thì
lại thường xuất hiện lâm tặc. Hai lực lượng này đối lập với nhau về tư tưởng và
hành động. Một bên kiên quyết giữ rừng vì lợi ích quốc gia, còn bên kia cố tình
phá rừng vì lợi ích cá nhân hay nhóm lợi ích. Vì nhiều lý do khác nhau, trong
đó chủ yếu vì lợi ích kinh tế mà không ít nhân viên kiểm lâm, thậm chí cả một
tập thể, đã bị biến chất thành những kẻ thông đồng với lâm tặc, làm ngơ cho
những hành động phá rừng, “ăn chia” với lâm tặc. Chính vì thế, ở nhiều nơi,
những cánh rừng gỗ quý, đầu nguồn, rừng phòng hộ, vườn quốc gia... hằng ngày
vẫn bị hạ chặt, được vận chuyển bằng đường sông, bằng ô tô, xe máy, xe bò, xe
trâu, xe ngựa... ra khỏi bìa rừng mặc cho có lệnh “đóng cửa rừng” của Thủ tướng
Chính phủ. Trong những năm qua, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều tấm gương dũng
cảm của lực lượng kiểm lâm ở nhiều nơi đã quên thân mình, không sợ thương vong
để chiến đấu với lâm tặc, bảo vệ rừng. Nhưng chúng ta cũng cực lực lên án một
số kiểm lâm thoái hóa, biến chất, không làm tròn nhiệm vụ, tiếp tay cho lâm tặc
khai thác rừng trái phép. Nếu như ví những nhân viên kiểm lâm kia là những “hạt
muối” thì những hạt muối này không còn mặn nữa. Muối đã không mặn thì sao còn
gọi là muối nữa? Bắt buộc phải loại bỏ những hạt muối này ra khỏi đội
ngũ.
Không
chỉ có lâm tặc, trong xã hội chúng ta hiện nay có rất nhiều lĩnh vực, ngành
nghề mà người được giao nhiệm vụ nhưng do nhiều nguyên nhân mà biến chất, thoái
hóa để cuối cùng những con người đó biến chất không còn là mình nữa. Chẳng hạn,
bảo vệ thông đồng với kẻ trộm, kẻ cắp; cảnh sát giao thông lại thông đồng, bỏ
qua những hành vi vi phạm luật giao thông để “cưa đôi” số tiền nhẽ ra phải nộp
vào kho bạc nhà nước. Không ít cảnh sát điều tra tội phạm khi thu giữ được tang
vật cũng đòi chủ của nó “cưa đôi” giá trị hiện vật bị mất; cán bộ chống buôn
lậu nhiều khi cũng trở thành đồng lõa với kẻ buôn lậu, rồi cũng “cưa đôi” giá
trị hàng hóa buôn lậu khi bị bắt; không ít người bảo vệ pháp luật nắm
được những “kẽ hở” của pháp luật để mách bảo, thông đồng với kẻ gian “lách
luật” mưu cầu lợi ích cá nhân v.v. Những người như thế cũng cần phải bị loại ra
khỏi đội ngũ của họ vì không còn xứng đáng với nhiệm vụ được giao.
“Đảng ta là đảng cầm quyền. Mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự
thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Phải
giữ gìn Đảng ta thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đầy
tớ thật trung thành của nhân dân” như Bác Hồ từng mong mỏi và căn dặn. Nhưng
hiện nay trong Đảng vẫn còn một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó
có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả một số cán bộ cấp cao,
suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống với những biểu hiện khác
nhau về sự phai nhạt lý tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, cơ hội, thực
dụng, chạy theo danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham nhũng, lãng
phí, tùy tiện, vô nguyên tắc. Không ít người vào Đảng không phải để chiến đấu
hy sinh, phục vụ Tổ quốc, phục vụ nhân dân mà để được đề bạt, lên lương, thăng
quan tiến chức, để “làm quan phát tài”. Trong Đảng vẫn còn phổ biến tình trạng
mang danh đảng viên nhưng không gương mẫu đi đầu mà ngược lại, tư tưởng, hành
động, tác phong không hơn gì một người ngoài Đảng. Chính vì thế có hiện tượng ở
nhiều nơi: tổ chức đảng đông mà không mạnh, mất sức lãnh đạo và sức chiến đấu
khi có biến cố xảy ra. Nói theo V.I Lê nin thì: Đã đến lúc phải thay đổi tình
trạng đó đi. Phải tuân theo quy tắc này: thà ít mà tốt.
Ban Chấp hành Trung ương Đảng vừa ban hành Quy định trách nhiệm nêu
gương của cán bộ, đảng viên, trước hết là Uỷ viên Bộ Chính trị, Uỷ viên Ban Bí
thư, Uỷ viên BCH Trung ương. Đây là “thước đo” phẩm chất một đảng viên cộng
sản. Nếu ví những đảng viên của Đảng là những “hạt muối” với đầy đủ tính chất
hóa học mặn mà thì quy định của Đảng cần trở thành là công cụ để “đo” được độ
“mặn” của từng “hạt muối”. Phải loại bỏ chúng ra khỏi đội ngũ. Nếu từng đảng
viên được ví như những “hạt muối” thì đã là muối phải mặn. Muối không mặn thì
sao còn gọi là “muối” nữa?
Nguồn: Tạp chí Xây dựng Đảng